Skip to main content
Outdated Browser

For the best experience using our website, we recommend upgrading your browser to a newer version or switching to a supported browser.

More Information

Poetry

Nihilism

By Nhã Thuyên
Translated from Vietnamese by Kaitlin Rees
Uncurbed by either pretense or punctuation, Vietnamese poet Nhã Thuyên plays with nothingness as the tangibility of meaning. 
Listen to Nhã Thuyên read "Nihilism" in the original Vietnamese
 
 

In the ongoing fruitless search for a third-person-singular and gender-neutral term that remains both familiar and human in English, as “hắn” does in Vietnamese, the author and translator have settled on “that one.”

I don’t want to construct an obvious figure, actually, I can’t stand the model who fuels inspiration into this short story, I can’t stand that one the way someone with a chronic sinus infection can’t stand abnormal shifts in weather, I can’t stand that one to the point that every time I happen to be sitting among that one in a crowd, I start to feel short of breath, or whenever I feel short of breath, I immediately know that one’s scent must be in the air, though when am I ever not short of breath, I don’t want to even give the damn name there a form a hair color of sun-charred rust, a complexion of leaden motor oil, owl eyes or a hawk beak nose, with teeth just begging to tear apart the sky, I would rather no one remember anything about that one, I would rather that one have nothing “memorable,” and forget about the reader’s asking me for that one’s biography, matter of fact for that one’s mood to be more “truly human” of course, such luxury, no I will not stoop to placing a name on this figure, I would even toss those third-person-singular words that I feel are still too overly neutral and objective, like “one,” “guy,” “it,” “he,” “she” unless there was some one-syllable word more deserving, more potently biting to use as a replacement, I couldn’t call that one “zero,” you know very well it’s got two syllables there, and such plump, beautiful ones too, and I couldn’t call that one “shit” or “pig” or “trash” because unfortunately I’m someone inherently fair to all substances and categories of existence, like I said already, I’m not strong enough to kill that one with a gun, anyway how would I even get a gun, I can’t strangle that one, can’t strike that one down, cannot, I’ve got no strength at all, you know very well already how unsavory I am, matter of fact what a loser I am, on my ass all day eating, unemployed, without salary, and the fact that I love indulgently, live crudely, erratically, numerously, the fact that I’m scorning others, and for all that I still don’t have the spine to live quite as brutally as my deep wish is, to complete the self-portrait, like I already said, I decide to write about that one now, without biography, without mood, without name, without a single moral or immoral thing about that one, nothing at all, only to act out my impotent wish, downright tragic, I should find a way to erase that one, erase that one bit by bit, till that one’s extinct, there, there, the loser incapable of adding anything to this colorful diversity of existence, incapable of doing even one empty thing, right there, right there, the damn name watches me in a puddle of filthy water as I piss, a field of loser existence piss.


“Hư vô chủ nghĩa” © Nhã Thuyên. By arrangement with the author. Translation © 2018 by Kaitlin Rees. All rights reserved.

English Vietnamese (Original)

In the ongoing fruitless search for a third-person-singular and gender-neutral term that remains both familiar and human in English, as “hắn” does in Vietnamese, the author and translator have settled on “that one.”

I don’t want to construct an obvious figure, actually, I can’t stand the model who fuels inspiration into this short story, I can’t stand that one the way someone with a chronic sinus infection can’t stand abnormal shifts in weather, I can’t stand that one to the point that every time I happen to be sitting among that one in a crowd, I start to feel short of breath, or whenever I feel short of breath, I immediately know that one’s scent must be in the air, though when am I ever not short of breath, I don’t want to even give the damn name there a form a hair color of sun-charred rust, a complexion of leaden motor oil, owl eyes or a hawk beak nose, with teeth just begging to tear apart the sky, I would rather no one remember anything about that one, I would rather that one have nothing “memorable,” and forget about the reader’s asking me for that one’s biography, matter of fact for that one’s mood to be more “truly human” of course, such luxury, no I will not stoop to placing a name on this figure, I would even toss those third-person-singular words that I feel are still too overly neutral and objective, like “one,” “guy,” “it,” “he,” “she” unless there was some one-syllable word more deserving, more potently biting to use as a replacement, I couldn’t call that one “zero,” you know very well it’s got two syllables there, and such plump, beautiful ones too, and I couldn’t call that one “shit” or “pig” or “trash” because unfortunately I’m someone inherently fair to all substances and categories of existence, like I said already, I’m not strong enough to kill that one with a gun, anyway how would I even get a gun, I can’t strangle that one, can’t strike that one down, cannot, I’ve got no strength at all, you know very well already how unsavory I am, matter of fact what a loser I am, on my ass all day eating, unemployed, without salary, and the fact that I love indulgently, live crudely, erratically, numerously, the fact that I’m scorning others, and for all that I still don’t have the spine to live quite as brutally as my deep wish is, to complete the self-portrait, like I already said, I decide to write about that one now, without biography, without mood, without name, without a single moral or immoral thing about that one, nothing at all, only to act out my impotent wish, downright tragic, I should find a way to erase that one, erase that one bit by bit, till that one’s extinct, there, there, the loser incapable of adding anything to this colorful diversity of existence, incapable of doing even one empty thing, right there, right there, the damn name watches me in a puddle of filthy water as I piss, a field of loser existence piss.


“Hư vô chủ nghĩa” © Nhã Thuyên. By arrangement with the author. Translation © 2018 by Kaitlin Rees. All rights reserved.

Hư vô chủ nghĩa

Tôi không muốn xây dựng một nhân vật rõ ràng, đúng ra, tôi thù ghét cái nguyên mẫu khơi gợi cảm hứng cho tôi viết truyện ngắn này, tôi thù ghét hắn như một kẻ viêm xoang mãn tính thù ghét những biến đổi bất thường của thời tiết, tôi thù ghét hắn đến nỗi mỗi lần vô tình ngồi trong đám đông có hắn, tôi bắt đầu bí thở, hay mỗi khi tôi bí thở, tôi biết ngay đâu đây có mùi của hắn, mà có lúc nào tôi không bí thở, tôi thậm chí không muốn cho tên khốn kiếp đó một hình hài một màu tóc đỏ quạch vì nắng cháy, nước da xám xịt màu dầu nhớt, đôi mắt cú hay cái mũi diều hâu, hàm răng hô muốn cắn ngập không khí, tôi đâu muốn ai còn nhớ gì đến hắn, tôi đâu muốn hắn có gì “đáng nhớ”, nói gì đến việc bạn đọc đòi hỏi tôi rằng hắn nên có một tiểu sử, lại còn một tâm trạng cho “đúng con người” nữa chứ, thật là xa xỉ, tôi nhất quyết không thèm đặt tên cho nhân vật này, tôi thậm chí sẽ xóa ngay những chữ ngôi thứ ba số ít mà từ nào tôi cũng thấy là hãy còn trung tính khách quan quá, như “hắn” “gã” “nó”, “y”, “thị” nếu tìm được từ một âm tiết nào thay thế đích đáng hơn, giàu thái độ hơn, tôi không thể gọi là “số không”, bạn biết thừa là nó có tới hai âm tiết, và lại quá tròn trĩnh, đẹp đẽ, tôi không thể gọi là “cứt” hay “lợn” hay “rác”,  tôi e tôi là một người vốn dĩ công bình với mọi tồn tại đa dạng về chất và loại thể,  tôi đã nói rồi, tôi không đủ sức mạnh giết hắn bằng súng, vả lại tôi làm gì có súng, tôi không thể bóp cổ hắn, tôi không thể quật ngã hắn, tôi không thể, tôi chẳng có sức mạnh gì, bạn biết thừa tôi hèn hạ thế nào rồi đó, tôi lại còn là một kẻ vô tích sự, ăn không ngồi rồi, không việc làm, không lương cố định, tôi lại còn yêu đương nhăng nhít, sống tạm bợ, thất thường, hổ lốn, tôi lại còn khinh miệt kẻ khác, ấy vậy mà tôi lại chẳng có sức mạnh gì để sống cho tàn bạo đúng như khát vọng sâu xa của tôi, cho thành một chân dung tôi hoàn chỉnh, tôi nói rồi đó, bây giờ tôi quyết định viết về hắn, không tiểu sử, không tâm trạng, không tên gọi, nhất quyết không cho hắn đạo đức hay vô đạo, không gì hết, chỉ để thực hiện khát vọng bất lực của tôi, thật thê thảm, tôi phải tìm cách xóa sổ hắn, xóa sổ dần dần, rồi cho hắn tuyệt diệt, đó, đó, cái kẻ vô tích sự không có khả năng là một thứ gì thêm vào cho sự giàu có đa sắc của tồn tại này, không có khả năng làm cả một thứ trống không, đó, đó, tên khốn kiếp nhìn tôi trong vũng nước đục ngầu mà tôi vừa đái ra, một bãi nước đái tồn tại vô tích sự.

Read Next