Skip to main content
Outdated Browser

For the best experience using our website, we recommend upgrading your browser to a newer version or switching to a supported browser.

More Information

Poetry

Somewhere Better Than This Place Nowhere Better Than This Place

By Nguyễn Hoàng Quyên
Translated from Vietnamese by the author
These translated, cut-up and reassembled Vietnamese texts are by Nguyễn-Hoàng Quyên, originals by Nguyễn Quốc Chánh (“Syndrome,” “Fucking Skulls Open”), Bùi Giáng (“Sương Tỳ Hải”), and Nhã Thuyên (“taste of waters”).

birds one by one penetrates a gap, disappearing wings disappearing songs, beaks remain, cut open one another’s eyes, napes, death lies in wait on a bowed branch, a forest of guns bulges out of soil sockets, weapons shielded under fatbergs, bullets lie deep in the brains

don’t know how many times i lie with my face down on sand my eyes gently ajar looking at a sunrise looking til i notice a mutation from red to black it is no longer a scintillating crimson aura it turns into a flickering black hole, it haunts, the blood in my body begins to accelerate & the finest red blood corpuscles hurry down towards my energy center my cøck warms and hardens my cøck is about to weep my lucky cøck is ecstatic my hands dig into sand my belly touches sand my mouth gapes open for sand & my rump reels

we wanted to sleep, sleep incessantly through infinitely sleep, sleep past lives in damp chave-chasms of perfumed earth, sleep by a green grass zone and see ourselves as herbal beings beside the green grass vault

we have found in the deterioration of flesh and bones a spiritual liberation

and we sleep again, sleep endlessly through hours, increments, sleep ceaselessly while sky floats, sleep as a game with time, sleep longly messily like midday infants ensconced in cots, datelessly in perfumed pregnant air, in the home of living sound waves,

living in our waters, my waters, there is no other way but to be buoyant, several thousand kilometers of coastline, what else to do, i say to chàng,1 i have not yet known what it’s like to truly be buoyant, chàng and i, have we ever been truly buoyant, a dwarfish ferry ride connect the streets to an island too small to infinitely lose oneself in, streets again soon, worry again then forget, how to possibly forget, but being infinitely buoyant to what ends, laughter from the throat springs up out of nowhere, to simply be buoyant, to relish in the taste of water here and elsewhere, to make peace, to stop resisting, so that no endings occur, so that i know whether water is salt or fresh, or bitter salt fresh, is my body salt or fresh, or ultimately tasteless, i make a slip of the tongue, tasteless, and abruptly staggered and grieving, tasteless, is the most desperate state, condition, fate of water, is closure, is a non-adjective adjective, a bastard adjective, an orphaned adjective, a self-drowning adjective, a dead adjective buoyant in oblivion, i do not cease from astonishment, i am confounded like a fateless adjective, then, does chàng have to select an adjective closer to sea or closer to river, that bitter salt fresh taste is it the fate of river or sea?


1. Translator’s note on the Vietnamese word chàng /ṯɕaːŋ˨˩/:
              1. pron. second-person (“you”) or third-person (“he”), used to address a male, literary
              2. n. chisel
              3. n. flying frog

English Vietnamese (Original)

birds one by one penetrates a gap, disappearing wings disappearing songs, beaks remain, cut open one another’s eyes, napes, death lies in wait on a bowed branch, a forest of guns bulges out of soil sockets, weapons shielded under fatbergs, bullets lie deep in the brains

don’t know how many times i lie with my face down on sand my eyes gently ajar looking at a sunrise looking til i notice a mutation from red to black it is no longer a scintillating crimson aura it turns into a flickering black hole, it haunts, the blood in my body begins to accelerate & the finest red blood corpuscles hurry down towards my energy center my cøck warms and hardens my cøck is about to weep my lucky cøck is ecstatic my hands dig into sand my belly touches sand my mouth gapes open for sand & my rump reels

we wanted to sleep, sleep incessantly through infinitely sleep, sleep past lives in damp chave-chasms of perfumed earth, sleep by a green grass zone and see ourselves as herbal beings beside the green grass vault

we have found in the deterioration of flesh and bones a spiritual liberation

and we sleep again, sleep endlessly through hours, increments, sleep ceaselessly while sky floats, sleep as a game with time, sleep longly messily like midday infants ensconced in cots, datelessly in perfumed pregnant air, in the home of living sound waves,

living in our waters, my waters, there is no other way but to be buoyant, several thousand kilometers of coastline, what else to do, i say to chàng,1 i have not yet known what it’s like to truly be buoyant, chàng and i, have we ever been truly buoyant, a dwarfish ferry ride connect the streets to an island too small to infinitely lose oneself in, streets again soon, worry again then forget, how to possibly forget, but being infinitely buoyant to what ends, laughter from the throat springs up out of nowhere, to simply be buoyant, to relish in the taste of water here and elsewhere, to make peace, to stop resisting, so that no endings occur, so that i know whether water is salt or fresh, or bitter salt fresh, is my body salt or fresh, or ultimately tasteless, i make a slip of the tongue, tasteless, and abruptly staggered and grieving, tasteless, is the most desperate state, condition, fate of water, is closure, is a non-adjective adjective, a bastard adjective, an orphaned adjective, a self-drowning adjective, a dead adjective buoyant in oblivion, i do not cease from astonishment, i am confounded like a fateless adjective, then, does chàng have to select an adjective closer to sea or closer to river, that bitter salt fresh taste is it the fate of river or sea?


1. Translator’s note on the Vietnamese word chàng /ṯɕaːŋ˨˩/:
              1. pron. second-person (“you”) or third-person (“he”), used to address a male, literary
              2. n. chisel
              3. n. flying frog

Nơi Nào Hơn Nơi Đây Không Nơi Nào Hơn Nơi Đây

chim lần lượt xuyên khe, biến mất cánh biến mất tiếng hót, còn lại mỏ, mổ mắt gáy nhau, chết mai phục trên cành cong, rừng súng mọc từng hốc mắt đất, vũ khí giấu dưới tảng mỡ, đạn nằm sâu trong óc không biết bao nhiêu lần tôi nằm sấp trên cát mắt lim dim dịu dàng nhìn mặt trời mọc nhìn một hồi tôi thấy có sự chuyển dịch từ đỏ sang đen nó không còn là một quầng sáng đỏ lấp lánh nó biến thành một lỗ đen lung linh & ám ảnh máu trong người tôi bắt đầu tăng tốc & lượng hồng cầu ưu tú nhất hối hả dồn xuống đan điền cặc tôi ấm và cứng cặc tôi rưng rưng cặc tôi mừng húm tay tôi bấu xuống cát bụng tôi áp xuống cát miệng tôi há hốc vì cát & mông tôi xoay ta đã muốn ngủ, ngủ triền miên bất tận, ngủ suốt kiếp trong hang khe ẩm ướt của đất nồng, ngủ bên một vùng cỏ mọc và coi mình như một thứ thảo mộc ở bên vòm cỏ mọc xanh ta đã tìm trong cơn tàn rã của thịt xương một cuộc giải phóng cho tinh thần rồi ta lại ngủ nữa, ngủ liên miên giờ khắc, ngủ bất tuyệt giời trôi, ngủ chơi với giờ giấc, ngủ dài dậm duộc như con trẻ nằm trong nôi đặt giữa ngày trời, triền miên trong bầu không khí nồng nã, trong ngôi nhà sinh động âm ba, sống nước mình, nước tôi, không có cách gì khác hơn là bềnh bồng, mấy ngàn kilomet bờ biển, còn biết làm gì khác, tôi nói với chàng, tôi chưa từng biết thế nào là thực sự bềnh bồng, tôi và chàng, đã bao giờ thực sự bềnh bồng, một chuyến phà ngắn choằn nối phố xá và một hòn đảo nhỏ không đủ để mình lạc lối vào vô tận, lại phố xá nhanh thôi, lại lo âu rồi sẽ quên, quên thế nào cho nổi, nhưng bềnh bồng vô tận làm gì, tiếng cười đâu đó trong cuống họng nhảy ra, để bềnh bồng thôi, để mặn mòi vị nước ở đây và ở những nơi kia, để làm hoà, để thôi kháng cự, để không có kết thúc nào xảy ra, để tôi biết nước mặn hay ngọt, hay ngọt ngào mặn chát, cơ thể mình mặn hay ngọt, hay rút cuộc là vô vị, tôi buột miệng, vô vị, và đột ngột bàng hoàng đau khổ, vô vị, là tình trạng, điều kiện, thân phận tuyệt vọng nhất của nước, là kết thúc, là một tính từ không tính từ, một tính từ con rơi, một tính từ mồ côi, một tính từ tự trầm mình, một tính từ chết nổi trong quên lãng, tôi không ngớt bàng hoàng, tôi ngơ ngác như một tính từ không thân phận, rồi, chàng có nhất định phải chọn một tính từ gần biển hơn hay gần sông, vị ngọt ngào mặn chát đó là thân phận của sông hay biển?

Read Next